Chương thứ mười một

Năm năm sau, tầng mười sáu vẫn như cũ là cao ốc văn phòng vô cùng khí thế, đúng chín giờ sáng cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Trịnh Duẫn Hạo đi ra, đối diện trước mặt anh là mấy chữ to ánh vàng kim phía trên cửa lớn: Văn phòng luật sư Hải Duẫn.

“Trịnh chủ nhiệm sớm.” Tiểu thư tiếp tân ngọt ngào cười tiếp đón anh, anh gật đầu một cái, lúc đi vào bên trong thuận miệng hỏi: “Luật sư Toàn tới rồi sao?”

“Đã tới, ở trong phòng làm việc của cô ấy.”

Anh mở cửa đi vào mấy nhân viên lui tới nhìn thấy anh đều dừng lại cung kính chào hỏi, Trịnh Duẫn Hạo nhất nhất gật đầu đáp lại, nhưng không có vào phòng làm việc của mình, trực tiếp đi tới một chỗ khác, gõ gõ cửa.

“Mời vào.” Truyền đến tiếng Toàn Hân Huệ nhu hòa, anh đẩy cửa ra, cười nói: “Hân Huệ, không nghĩ tới cậu hôm nay lại so với tôi sớm hơn.”

Ánh mặt trời buổi sáng từ phía sau Toàn Hân Huệ chiếu vào, ngược sáng cô càng lộ vẻ xinh đẹp đoan trang, mặc một thân trang phục nghề nghiệp đơn giản thoải mái, cổ áo sơ mi trắng như tuyết lót trong khiến cả người hết sức nhẹ nhàng khoan khoái mái tóc ngang vai ngày xưa cũng kết thành búi tóc, vài sợ sau tai rơi ra, bị ánh mặt trời chiếu vào, biến thành ánh vàng kim nhu hòa.

Cô nghe tiếng ngẩng đầu cũng cười: “Còn nói sao, rõ ràng ở gần so với tôi nhưng ngày ngày lại tới muộn hơn tôi, cũng may buổi tối cậu về sau tôi, lúc này mới huề nhau thôi.”

Trịnh Duẫn Hạo đi tới ngồi ở trên ghế đối diện cô, liếc nhìn đống văn kiện trước mặt cô: “Đó là vụ án ngân hàng sắp mở phiên tòa phải không? Lần này có mấy phần nắm chắc?”

Toàn Hân Huệ đắc ý cười: “Cậu chờ tiền nhập sổ đi, vụ án tôi ra tay, còn không được sao? Năm nay lại là một khởi đầu tốt đẹp, chính là đáng tiếc, cùng lúc vụ án Hoàng Hưng kia tôi quá bận rộn không có nhận, nếu không, hừ hừ……”

Trịnh Duẫn Hạo chỉ có cười khổ, năm đó lúc bọn họ cùng nhau khai trương, Trịnh Duẫn Hạo đã từng nói, anh có nguyên tắc của chính anh, coi như lợi nhuận hậu hĩnh, có vài vụ án anh cũng sẽ không nhận, Toàn Hân Huệ biết ý tứ của anh, thở dài nói: “Được rồi, cậu cầu danh, tôi cầu lợi, chúng ta hai bút cùng vẽ, như vậy cũng có thể đi?”

Mượn phúc lành của cô, văn phòng cùng được đặt tên là ‘Hải Duẫn’ kể từ khi khai trương liền một đường phát triển không ngừng, vụ án thứ nhất Trịnh Duẫn Hạo nhận là vụ án một đôi tình nhân đồng tính luyến ái bị trường học đuổi học, lúc ấy anh sau khi nhìn thấy tin tức này trên mục xã hội của báo chí, lập tức muốn bằng tất cả phương pháp tìm được hai đứa bé trai kia, thuyết phục bọn họ, khiếu cáo trường học. Lúc ấy chẳng những dư luận ồ lên, ngay cảToàn Hân Huệ đều giận đến chỉ vào anh mắng to một trận đẩy cửa mà đi, qua một giờ mới xụ mặt trở lại nói: “Nếu ván đã đóng thuyền, tôi cũng chỉ tốt hơn giúp đỡ cậu chết sống đều phải đánh thắng kiện cáo, tránh cho chúng ta mới vừa khai trương liền đóng cửa.”

Trịnh Duẫn Hạo làm sao không biết anh đi chính là một nước cờ nguy hiểm, hơi lơ là chẳng những danh tiếng bị hao tổn, hơn nữa sau này chỉ sợ cũng sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý nhờ anh biện hộ, nhưng, anh chính là không thể bỏ qua, hai bé trai ánh mắt trong suốt bất lực, vẫn luôn hiện lên trong đầu anh, bọn họ rõ ràng cũng không có làm gì sai, sao phải đối mặt đối đãi không công bằng của trường học như thế, phải đối mặt sự khinh bỉ của bạn học, thấy cô, gia đình, xã hội, cuộc đời bọn họ mới vừa bắt đầu cứ như vậy bị người vẩy lên vết bẩn không thể phai mờ……

Tất cả, chỉ vì vì bọn họ yêu nhau……

Bởi vì bọn họ yêu là sai rồi sao? Nhưng là bọn họ đến nông nổi đó cũng không có hối hận, bọn họ bị đuổi học không dám, cũng không thể về nhà, thuê một căn phòng tiện nghi trong thành phố nương thân cách vài dặm, vừa làm thuê ở quanh đó sống qua ngày vừa chờ ngày mở phiên tòa, hy vọng, có thể có một kết quả tốt đẹp.

Bọn họ yêu thật sự cẩn thận, cũng rất ngọt ngào, ở ngoài mặt, thậm chí cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật, chỉ có thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, chuyền bí mật giữa bọn họ, Toàn Hân Huệ vốn là vẫn phản đối, sau khi cùng bọn họ gặp mặt một lần, thái độ cũng biến chuyển.

Nhưng là, cuối cùng thời điểm ra tòa, cũng chỉ có một người, cha một người khác phong trần mệt mỏi từ quê nhà đuổi tới, vừa thấy hắn liền đánh ngay mặt một bạt tai, tiện đà quyền đấm cước đá mắng to: “Đồ mất mặt xấu hổ! Chuyện đồi phong bại tục như vậy con cũng làm ra được! Con còn có mặt mũi đứng ở chỗ này! Mặt mũi tổ tông mười tám đời nhà chúng ta đều bị con ném cạn sạch!” Đánh mắng, cứng rắn muốn đem hắn mang đi, đứa bé trai quỳ trên mặt đất khóc xin, ngón tay nắm chặt ở trên khung cửa, để lại mười vết máu lôi kéo……

Hắn vẫn bị mang đi, trên mặt trên người chứa đầy vết thương xanh tím, bị mang lên xe lửa đi bắc, trước khi đi, mấp náy đôi môi rạn nứt, giống như nói gì đó với tình nhân, nhưng, cuối cùng chung quy cái gì cũng không nói, chỉ là cười nhạt, liền nghiêng đầu quay đi, trong tiếng quát lớn của cha, rời khỏi.

Chỗ cửa trạm xe người đến người đi thấp giọng nói một lần lại một lần: “Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ cùng cậu cùng nhau…… tiếp tục cố gắng……”

Vụ án thắng kiện là chuyện đương nhiên, dù sao đây là Trịnh Duẫn Hạo và Toàn Hân Huệ một lần duy nhất mạnh mạnh liên kết, ở trước mặt bọn họ, luật sư biện hộ của trường học đơn giản chính là không chịu nổi một kích, hắn lại trở về trường học, trước ánh mắt quái dị của thầy cô và bạn bè tiếp tục việc học chưa xong, tuy rằng nhà của hắn khi xảy ra chuyện cũng đồng thời cùng hắn cắt đứt tất cả liên hệ, hắn vẫn là rất vui vẻ sinh hoạt, học tập, so với trước kia càng thêm cố gắng.

“Cơ hội này, được tới không dễ.” Hắn đối Trịnh Duẫn Hạo nói, bồi hồi nhìn nhóm học sinh trẻ tuổi đi qua bên cạnh, “Trước kia em còn thật có chút lãng phí thời gian, bây giờ sẽ không.”

Trịnh Duẫn Hạo trầm ngâm hỏi: “Cậu sau này định làm như thế nào?”

“Làm sao bây giờ? Đi từng bước tính từng bước đi.” Hắn mỉm cười nói, “Đầu tiên là lấy thành tích tốt nghiệp tốt, sau đó…… Thi học bổng ra khỏi nước…… Chờ em đứng vững vàng, liền…… Đem cậu ấy đón ra ngoài…… Ở bên cạnh em.”

“Cậu không sợ…… Cậu ta đã quên cậu?” Trịnh Duẫn Hạo thử thăm dò hỏi, “Cậu ta trở về, nhất định sẽ bị áp lực trong nhà, nếu như cậu ta đã kết hôn -”

“Không viêc gì.” Cậu bé nhẹ nhành nói,“Cậu ấy sẽ không quên em, coi như kết hôn, em cũng không quan tâm, luật sư Trịnh, em đã hỏi luật sư Toàn, sau khi kết hôn cùng người khác giới khác ở chung, mới phạm tội trùng hôn (kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng).”

Trịnh Duẫn Hạo không khỏi nở nụ cười: “Cậu còn nghĩ được thật nhiều, vậy cậu có nghĩ tới cha mẹ các cậu hay không?”

“Cha mẹ sao?” Cậu nhóc hời hợt nói, trong đôi mắt có thoáng lóe lên tia oán hận, “Là bọn họ vứt bỏ chúng em trước …… Cũng tốt, tương lai là của chúng em, mà không thuộc về bọn họ.”

Trịnh Duẫn Hạo tức cười, một lát sau mới nói: “Được rồi, cậu nghĩ thoáng là tốt rồi.”

Lúc Trịnh Duẫn Hạo đưa hắn tới cửa trường học, cậu nhóc mới thấp giọng nói một câu: “Luật sư Trịnh, cám ơn anh.”

Thanh âm biến mất ở trong gió, Trịnh Duẫn Hạo không có nghe rõ, lúc quay đầu lại nhìn hắn, cậu nhóc trong mắt ẩn chứa nước mắt trong suốt, lại một lần nữa thành khẩn nói: “Luật sư Trịnh, cám ơn anh.”

Nói xong, hắn vẫy tay một cái, đi trở về.

Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười nhìn hắn, hốc mắt của chính mình cũng có chút nóng lên, nhìn đứa bé trai này, cũng nhớ tới chính anh, Mân Mân của anh, anh ở mấy năm hạnh phúc trước kia cũng cùng Mân Mân nắm tay đi dạo qua sân trường……